Câu chuyện đi đẻ hài hước với nhiều kỹ niệm
Phụ nữ! Ai rồi cũng sẽ có câu chuyện đi đẻ của riêng mình! Và Lan cũng vậy! Đó là những khoảnh khắc trong cuộc đời có nhiều sự thay đổi về tâm lý, cảm xúc hay tình cảm như vậy. Từ căng thẳng, mong chờ đến nổi sợ tột cùng đến cái đau thấu xương không thể nào tả được.
Và rất nhiều câu chuyện đi đẻ như thế không chỉ riêng mình, tất cả sẽ được tổng hợp và kể lại tại đây như là sự động viên giúp các mẹ bầu có thể vững tin hơn vào bản thân, để chuẩn bị tâm lý tốt nhất đón bé yêu chào đời.
Chuyện Lan đi đẻ
Ông bà ta thương bảo, việc đi đẻ là hành trình đầy gian nan, đau đớn và đầy nước mắt. Nhưng với tôi, nó lại giống như một chuyến phiêu lưu và nhân vật chính trong một bộ phim hành động gay cấn đó là tôi!
Sáng hôm đó, trong khi đang còn nhâm nhi ly trà sữa trân châu với niềm đam mê bất diệt dù bụng đã to vượt mặt. Chồng tôi thì tất bật lau xe, chuẩn bị đi đá bóng với hội bạn. Nhưng đâu ai ngờ, sau ly trà sữa ấy cũng chính là lúc tôi bỗng thấy bụng đau lâm râm, khó chịu, báo hiệu dấu hiệu của việc gì đó sắp xảy ra. Lúc đầu, tôi nghĩ chắc do cái tội ăn quá nhanh, nhưng sau cơn đau thứ ba, tôi bắt đầu nghi ngờ: “Hay là Kẹo muốn chui ra sớm nhỉ?”
Tôi gào lên gọi chồng:
- “Anh ơi! Chắc em sắp đẻ rồi!”
Chồng hốt hoảng chạy vào, mặt tái xanh: - “Đẻ? Nhưng hôm nay anh còn trận chung kết, em chờ được không?”
Ủa, chờ? Chờ để Kẹo làm trọng tài trên sân bóng của anh à?
Sau một hồi trấn an (và dọa nạt), chồng tôi bỏ giày đá bóng, chở tôi phi thẳng đến bệnh viện bằng chiếc xe máy yêu dấu. Tôi ngồi sau mà thấy như đang đi chơi công viên, vì anh vừa lái vừa lẩm bẩm:
- “Trời ơi, mình đã mua bỉm cho con chưa nhỉ? Mà sữa thì còn không? Ôi, anh quên cả cái khăn tắm của em!”
Tới bệnh viện, bác sĩ khám xong bảo:
- “Mở 3 phân rồi chị ạ. Chị cứ chuẩn bị tinh thần nhé!”
Nghe vậy, tôi cười tươi rói: - “Tinh thần thì em có rồi, nhưng cơ thể thì hơi sợ đau, bác sĩ ạ.”
Phòng chờ sinh đông như chợ Tết, mỗi chị một biểu cảm. Người thì rên khe khẽ, người thì gào như đang diễn phim truyền hình. Tôi chọn cách ngồi im, thở đều và giữ phong thái bình tĩnh nhất có thể. Nhưng đời không như mơ! Cơn đau tăng dần, tôi bắt đầu không giữ được hình tượng.
- “Chồng ơi, chắc em chết mất!!!”
- “Không sao đâu em, cố lên! Em khỏe lắm mà!”
Ừ thì mạnh mẽ thật, nhưng giờ tôi chỉ muốn khóc. Mỗi lần đau là tôi lại lôi tay chồng ra siết chặt, đến nỗi anh phải kêu cứu: - “Nhẹ tay thôi em ơi! Anh còn muốn bế con nữa mà!”
Sau 8 tiếng vật lộn, tôi cuối cùng cũng được đưa vào phòng sinh. Cơn đau kinh hoàng nhưng đồng thời cũng làm tôi tỉnh táo kỳ lạ. Lúc bác sĩ bảo:
- “Chị rặn đi, con sắp ra rồi!”
Tôi hét toáng lên: - “Nhưng em sợ rách!!!”
Bác sĩ vừa cười vừa động viên: - “Không rách đâu, chị cứ mạnh mẽ lên! Con chị tròn lắm đấy!”
Và sau một hồi rặn như một vận động viên cử tạ, cuối cùng Kẹo cũng “tòi” ra đời. Cảm giác nghe tiếng khóc đầu tiên của con làm tôi quên hết đau đớn. Kẹo vừa tròn vừa bụ bẫm, mà theo lời bác sĩ thì “xứng đáng với công sức của mẹ”.
Về phòng bệnh, tôi nằm vật ra giường, mệt như vừa leo núi nhưng vẫn không quên khoe:
- “Con mình giống anh thật, nhìn cái mũi kìa!”
Chồng tôi phì cười: - “Ừ, giống anh, nhưng công nhận Kẹo giống mẹ chỗ ăn khỏe.”
Ba ngày nằm viện, tôi được y tá chăm sóc tận tình, cơm bưng nước rót. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần nghe tiếng con khóc là tôi bật dậy như có chuông báo động, chạy lại ôm con như sợ ai đó bế mất. Đúng là làm mẹ, có mệt cỡ nào cũng không nỡ buông tay.
Ngày xuất viện, cả nhà tôi vui như đi hội. Tôi, dù vẫn còn đau, vẫn cố ngẩng cao đầu dặn chồng:
- “Lần sau, nếu có bé thứ hai, nhớ chuẩn bị đầy đủ hơn đấy nhé!”
Chồng tôi cười méo xệch: - “Lần sau thì anh có kinh nghiệm rồi, nhưng em… định đẻ nữa thật à?”
Cuộc hành trình này, với tôi, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Kẹo à, mẹ đã hoàn thành “nhiệm vụ đặc biệt” đầu tiên rồi nhé. Yêu con nhiều!
Câu chuyện đi đẻ thứ 2
Khi bước chân vào phòng chờ sinh, tôi tự nhủ rằng mình sẽ bình tĩnh, mạnh mẽ, và không để bản thân rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Nhưng đời đúng là không như mơ. Câu chuyện bắt đầu khi cơn đau đầu tiên kéo đến – nhẹ nhàng như một cú véo. “Ừ thì chịu được,” tôi tự tin nghĩ. Nhưng chỉ vài phút sau, cơn gò tiếp theo xuất hiện, như ai đang cầm búa gõ vào bụng tôi.
Mới vào phòng chờ sinh, tôi còn phấn khích quan sát mọi thứ xung quanh. Nữ hộ sinh đi lại nhẹ nhàng, động viên các chị em. Tiếng máy đo tim thai nhịp nhàng. Trong phòng, mỗi chị một trạng thái: người nhăn nhó, người khóc lóc, người cắn chặt môi. Tôi thầm nghĩ, chắc mình không đến mức như thế đâu.
Rồi cơn gò tiếp theo đến, kéo dài hơn, mạnh hơn. Tôi siết chặt tay vào đầu giường, cố gắng giữ hơi thở đều. Nhưng điều làm tôi khó chịu nhất không phải là đau – mà là chờ đợi. Mỗi lần nữ hộ sinh kiểm tra, tôi lại hỏi:
- “Mở mấy phân rồi ạ?”
- “Mới 2 phân thôi em ơi, còn lâu lắm.”
Hai phân? Sao mà lâu thế? Thế mà các chị khác đã được đẩy đi đẻ hết rồi. Tôi tự nhủ, “Cố lên, rồi mình cũng sẽ qua được.” Nhưng thực tế thì…
Đến cơn gò thứ 50 (hoặc ít nhất tôi cảm giác là 50), tôi không còn giữ được phong thái bình tĩnh nữa. Tôi khóc, rên rỉ, rồi chuyển sang nài nỉ:
- “Chị ơi, cho em mổ đi. Em không chịu được nữa.”
- “Cố lên em, con em còn đang chiến đấu bên trong mà!”
Đúng vậy, con tôi đang chiến đấu, nhưng tôi cảm giác như mình sắp thua trận. Những cơn gò đau đến mức tôi không còn phân biệt nổi thời gian. Mỗi phút trôi qua là một thế kỷ. Tôi nghe tiếng nữ hộ sinh nói:
- “Tim thai hơi yếu, cố gắng hít thở đều nhé.”
Đúng lúc này, tôi bỗng lo lắng tột độ. Con mình có sao không? Lỡ mà… Tôi bắt đầu cầu nguyện: “Con ơi, cố lên nhé. Mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Khi tử cung mở 8 phân, tôi được đẩy vào phòng sinh. Đầu óc tôi quay cuồng, mơ màng. Tiếng bác sĩ vang lên:
- “Rặn đi em, cố lên, không được dừng!”
Tôi gồng hết sức, cảm giác như ruột gan mình bị nén lại. Nhưng cơn đau không chỉ là thể xác – mà còn là sự lo lắng cho sinh mạng của con. Tôi hét lên trong cơn tuyệt vọng: - “Con ơi, ra đi nào! Mẹ không chịu nổi nữa!”
Rồi đột nhiên, một tiếng khóc xé tan bầu không khí ngột ngạt. Tôi cảm giác như cả cơ thể nhẹ bẫng đi. Con tôi đã ra đời – khỏe mạnh và bình an. Tôi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc đen nhánh. Nước mắt tôi trào ra, nhưng lần này không phải vì đau, mà vì hạnh phúc.
Khi được đưa về phòng hồi sức, tôi cảm thấy như mình vừa hoàn thành một kỳ tích. Chồng tôi nhìn tôi, nước mắt rưng rưng:
- “Vợ giỏi lắm. Em làm được rồi.”
Tôi cười yếu ớt, nhưng trong lòng đầy tự hào. Không phải vì tôi giỏi giang gì, mà vì tôi đã cùng con vượt qua một hành trình khó khăn để được gặp nhau.
Nhìn con gái nhỏ đang say ngủ, tôi biết rằng mọi đau đớn, lo lắng và cả những giây phút tưởng như không thể vượt qua – đều xứng đáng.
Tham khảo:
from Family Maid https://ift.tt/5oa1sK9
via IFTTT About Us
Nhận xét
Đăng nhận xét